TNT Văn Hiên | Rượu Vang
  • Tống Á Hiên khó chịu đẩy Lưu Diệu Văn ra, chuyện anh có hồi phục rồi hay chưa dường như chẳng có chút liên quan nào tới hắn cả, Tống Á Hiên lạnh lùng để lại một câu không cần cậu quản rồi đi thẳng đến thang máy, anh không muốn ở cùng Lưu Diệu Văn một chỗ lâu như vậy, tin tức tố của Lưu Diệu Văn quá nồng, chỉ sợ tiếp xúc thêm một chút nữa Tống Á Hiên sẽ bị mùi vị rượu vang kia hông cho say trước khi nhập tiệc mất.
  • Lưu Diệu Văn luyến tiếc muốn níu lấy mùi hương ngọt ngào còn vương trên không khí, không ngờ cuối cùng anh lại hồi phục rồi, nếu như vậy thì kế hoạch bắt người về bên mình cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Lưu Diệu Văn đê tiện vẽ ra một kế hoạch trong đầu, chỉ cần khiến Tống Á Hiên tự đem thân đến nộp cho hắn, sau đó Lưu Diệu Văn lại đánh dấu cả đời anh thêm một lần nữa, omega của hắn thì đến cuối cùng cũng vẫn là của hắn.
  • Tống Á Hiên đi vào buổi tiệc ồn ào, Hạ Tuấn Lâm đang cùng Nghiêm Hạo Tường đi một vòng uống rượu mừng của mọi người, Tống Á Hiên nhìn thấy chỉ có một mình Nghiêm Hạo Tường uống, rượu được đưa tới cho Hạ Tuấn Lâm gã đều đưa tay ra đỡ giúp cậu. Dù gì thì trong bụng Hạ Tuấn Lâm đang mang bây giờ là giọt máu của hắn, dù hai người trước đó có xảy ra những chuyện gì thì trẻ nhỏ cũng không có tội. Hạ Tuấn Lâm chơi đòn này đúng là như tạt một gáo nước lạnh xuống đầu Nghiêm Hạo Tường, bạn thân của cậu quá cao tay, mấy năm rồi vẫn không lụt nghề một chút nào.
  • Mã Gia Kỳ
    Mã Gia Kỳ
    "Em về nước cũng được một thời gian rồi mà đến bây giờ anh mới có cơ hội để gặp em, thật ủy khuất Hiên Hiên rồi."
  • Mã Gia Kỳ đưa ly rượu tới trước mặt Tống Á Hiên. Bởi vì do công việc bận rộn mà hai anh em mãi vẫn chưa có cơ hội gặp mặt nhau, lần này đúng là ủy khuất cho Tống Á Hiên rồi.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Mã Ca, anh cũng hai mươi bảy tuổi rồi, khi nào mới định kết hôn."
  • Tống Á Hiên hỏi Mã Gia Kỳ, khi nghe đến chuyện này Đinh Trình Hâm ngồi ở bên cạnh đột nhiên căng thẳng đến run cả tay, biểu tình cũng trở nên không tự nhiên. Giờ mới để ý, hình như hôm nay Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm có gì đó rất không đúng. Hai người đó không ngồi cạnh nhau nữa, Mã Gia Kỳ cũng không gắp đồ ăn hay nhặt rau ra khỏi bát cho Đinh Trình Hâm nữa, bọn họ dường như đang hình thành nên bức tường vô hình nào đó.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Hai anh chia tay rồi sao?"
  • Tống Á Hiên hỏi Mã Gia Kỳ.
  • Đinh Trình Hâm gật đầu, anh ấy nâng ly rượu của mình lên che đi gương mặt, Mã Gia Kỳ cũng không nói gì, lẳng lặng nâng rượu lên uống. Tống Á Hiên thở dài, đi có mấy năm trở về mà ai ai cũng thay đổi cả rồi, đến cả hai anh trai của anh bây giờ cũng gặp vấn đề muốn xa nhau, càng lúc Tống Á Hiên càng mất niềm tin vào tình yêu. Mã Gia Kỳ đưa cho Đinh Trình Hâm một hộp thuốc dạ dày rồi đứng dậy, anh ấy đi tới bàn của alpha đằng kia, bởi vì bàn Tống Á Hiên đang ngồi này toàn là Omega thôi, có lẽ Mã Gia Kỳ sợ ảnh hưởng mọi người.
  • Hạ Tuấn Lâm đi tiếp rượu khách khứa xong rồi thì chạy về bên Tống Á Hiên, cậu ấy liên tục rót rượu mời anh em. Tống Á Hiên có chút chóng đỡ không nổi, do cơ thể omega chỉ vừa mới hồi phục nên sẽ yếu ớt hơn bình thường rất nhiều, Trương Chân Nguyên đã nói phải mất một thời gian nữa anh mới có thể trở lại như xưa được. Nhưng hôm nay là ngày vui của Hạ Tuấn Lâm, Tống Á Hiên là bạn thân đương nhiên phải nhiệt tình hết sức mình rồi. Nhưng mà hậu quả là bây giờ anh say đến trời trăng mây đất gì cũng không phân biệt được, Lưu Diệu Văn ở bàn dành cho alpha nhìn thấy như vậy liền đi tới đỡ Tống Á Hiên dậy, muốn dẫn anh lên phòng.
  • Do Tống Á Hiên cứ lảo đảo không đi đường hoàng được nên Lưu Diệu Văn mới dứt khoát cõng anh trên lưng của mình để nhanh hơn, Tống Á Hiên say rồi dù có gọi thế nào cũng không chịu tỉnh dậy để mở cửa phòng nên Lưu Diệu Văn buộc phải đưa anh về phòng của mình. Hắn nhẹ nhàng đặt Tống Á Hiên xuống giường, cẩn thận đắp chăn để anh ấm áp, gương mặt khi ngủ của Tống Á Hiên vẫn như lúc trước, xinh đẹp hệt như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ, không có lấy một khuyết điểm hay sai sót nào.
  • Lưu Diệu Văn
    Lưu Diệu Văn
    "Tiểu bảo bối, em thật sự rất nhớ anh, nhớ đến mức gần như phát điên lên vì anh."
  • Lưu Diệu Văn ngồi bên cạnh nhìn Tống Á Hiên, lúc này hắn không có ý gì khác, chỉ muốn ngồi nhìn Tống Á Hiên của hắn thật rõ, để xem anh đã thay đổi đến mức nào rồi. Nếu trong mấy năm qua hắn đã thay đổi trở thành một nam nhân thuần thục hơn thì Tống Á Hiên vẫn giữ được nét tươi trẻ của ngày trước, chỉ là xương hàm của anh đã lộ rõ, các đường nét cũng tinh tế hơn. So với Tống Á Hiên của trước đây quả thực chỉ càng xinh đẹp hơn chưa chẳng có thua kém một chút nào cả.
  • Mỗi ngày hắn đều nhớ đến anh, trong giấc mơ cũng chỉ muốn nhìn thấy anh, hắn nhớ nụ cười của Tống Á Hiên, nhớ hình bóng của anh. Mỗi ngày Lưu Diệu Văn đều điên cuồng, hắn làm tất cả chỉ vì muốn được nhìn thấy anh, làm tất cả chỉ vì muốn cướp Tống Á Hiên về lại bên cạnh mình. Năm đó là hắn tuổi trẻ bồng bột, khi Tống Á Hiên đi rồi hắn mới biết mình đã sai lầm như thế nào. Từ ngày đó đến bây giờ Lưu Diệu Văn cũng không chạm vào bất kỳ omega nào khác, dục vọng được chôn sâu trong lòng chỉ muốn có Tống Á Hiên.
  • Nhưng anh mãi mà không có tin tức nào cả, bọn người đó giấu anh quá kín kẽ, Lưu Diệu Văn có làm cách nào cũng không mò ra được thông tin địa chỉ của Tống Á Hiên. Hắn nghĩ rằng bọn họ muốn chia cắt hai người nên mới khiến họ chao đảo, những mưu kế hèn hạ bẩn thỉu như thế nào hắn cũng làm ra được. Cho đến khi tình yêu của hắn trở về rồi, Lưu Diệu Văn cũng đã dừng tay lại, nhưng công sức và thời gian chờ đợi của hắn gần như biến thành con số không khi Tống Á Hiên coi hắn như người xa lạ. Anh ghét bỏ hắn ra mặt, lộ rõ sự bài xích khi hắn vô tình chạm vào cơ thể anh. Hắn cảm thấy có thể mình làm vẫn chưa đủ, Tống Á Hiên vẫn còn giận hắn, vẫn còn chưa muốn quay lại với hắn.
  • Lưu Diệu Văn
    Lưu Diệu Văn
    "Tiểu bảo bối, anh nói đi em phải làm sao thì anh mới chịu quay về bên em như lúc trước đây, em không muốn ép buộc anh, nhưng nếu không làm như vậy anh sẽ mãi mãi không cần em nữa. Em yêu anh đến phát điên rồi anh còn không nhận ra sao?"
  • Lưu Diệu Văn thì thầm.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Cậu yêu tôi sao?"
  • Tống Á Hiên đột nhiên mở mắt, khoé mắt anh đã rưng rưng chứa đầy nước mắt rồi. Anh có say, nhưng không đến mức là không biết trời đất gì nữa. Lúc Lưu Diệu Văn cõng anh trên vai thì Tống Á Hiên đã tỉnh một chút rồi, anh vẫn có thể nhận thức được ở bên cạnh mình là ai, vẫn nghe rõ được người con trai này đang nói gì. Chỉ là Tống Á Hiên cảm thấy rất nực cười, Lưu Diệu Văn nói yêu anh, sau những chuyện hắn đã làm thì một tiếng yêu đó thật sự rất tức cười.
  • Lưu Diệu Văn
    Lưu Diệu Văn
    "Yêu, em yêu anh, thật sự rất yêu anh."
  • Lưu Diệu Văn gấp gáp.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Yêu tôi bằng cách cực đoan như thế thì tôi cũng không dám nhận đâu Lưu Diệu Văn."
  • Tống Á Hiên nói.
  • Lưu Diệu Văn
    Lưu Diệu Văn
    "Em làm tất cả chỉ vì anh thôi Tống Á Hiên, em phải làm cách nào nữa để chứng minh được tình yêu của mình đây, tại sao anh không hiểu?"
  • Lưu Diệu Văn nắm chặt tay Tống Á Hiên, rốt cuộc hắn đã sai ở đâu mà Tống Á Hiên lại xa lánh hắn như vậy, thậm chí anh còn hận hắn, chẳng lẽ những việc hắn làm còn chưa đủ chứng minh tình yêu của mình hay sao.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Moi tim của cậu ra đi, tôi muốn nhìn thử xem rốt cuộc tim của cậu làm bằng thứ gì, nó đập vì tôi ra sao."
14
Chương 30